Trong vài tuần trở lại đây tôi đã tìm thấy chân lý cho con người của bản thân, tôi đã liếc nhìn được ánh sáng trong linh hồn của mình. Thuận dòng chảy của sự tự do trong tôi là những sắc vị khác nhau của sự tự do. Điều đáng suy ngẫm hơn là sự tự do không phải lúc nào cũng mang lại hương vị ngọt ngào như người ta vẫn hay tưởng tượng và mong ước, và mỗi khi tôi nếm thử nó thì tôi nhận ra rằng nó được bọc bởi rất nhiều lớp vỏ của những thử thách và sự đắng chát.
Hậu vị đầu tiên đến với tôi có lẽ là sự trì hoãn, một cảm giác thật khó chịu. Tôi vẫn luôn nhận định mình là một con người lười biếng và rất giỏi trì hoãn. Tôi từng nghĩ rằng khi tìm thấy ánh sáng tự do trong linh hồn mình, tôi sẽ trở nên tốt hơn, nhưng không ngờ cái tôi cũ lại quay trở về ngay khi tôi vừa chạm tới sự tự do đó. Tôi muốn hành động, tôi muốn lan tỏa linh hồn tự do của mình cho mọi người xung quanh, muốn làm gì đó. Nhưng thật đáng buồn vì khi đứng giữa quá nhiều thứ để chọn lựa thì tôi lại chọn không làm gì hoặc trì hoãn.
Giờ đây trong tôi luôn nảy lên những dự định mới, những ý tưởng mới nhưng đáng trách là không trau chuốt để hoàn thiện những cái dang giở. Đường đời của tôi là số 4, tôi cần học bài học về sự kiên trì và bền bỉ. Cần thời gian thì con người mới có thể trở thành nghệ nhân và có lẽ đúng là tôi cần sự tập trung bền bỉ vào một vài ý tưởng thay vì một đống ý tưởng nửa vời không thành hình thù.
Tôi cần nhận ra được quả bóng nào là quả bóng sắt và quả bóng nào là quả bóng bay.
Vậy làm sao để bứt ra khỏi cảm giác này đây khi những ý tưởng cũ hoặc đang dang dở đã cháy xong ngọn lửa hứng thú. Có lẽ hiện tại tôi cũng chưa có câu trả lời. Tốt nhất chắc vẫn là cứ hành động đi và sống sao để mình không cảm thấy hối tiếc vì mình đã không cố gắng. Cố gắng không phải là hoàn thành tất cả, mà là bắt đầu và tiếp tục, ngay cả khi khó khăn nhất.